Đọc Truyện Sở Kiều Truyện Phần 2 Chương Cuối

Gia Cát Nguyệt từ trước đến giờ là người làm việc theo kế hoạch, một lúc quyết định chuyện gì thì sẽ cẩn thận đề ra phương án hành động thiết thực, sau đó mới bắt đầu áp dụng từng bước một, bất kể xảy ra chuyện gì thì cũng không cố đổi ý định.

Bạn đang xem: Đọc truyện sở kiều truyện phần 2 chương cuối

Cho nên sau khoản thời gian quyết định, hắn tắm rửa sạch sẽ, cố kỉnh y phục mới, đến trước gương ngắm nghía, nhìn thấy trong gương phản chiếu một phái nam nhân mày kiếm mắt sáng, tuấn tú bất phàm, oai hùng lẫm liệt thì hết sức hài lòng. Nhưng sau đó hắn lại cảm thấy hơi căng thẳng, cho nên đành ngồi xuống uống hớp trà lấy lại tinh thần. Nước trà đã nguội, ngón tay khiêm tốn dài luân chuyển xoay chén trà bằng sứ Thanh Hoa trong tay, ánh nến trong phòng xuyên qua lớp sứ mỏng manh khiến mặt sứ tựa như lớp băng mỏng vừa được ngưng kết lúc đầu đông.


Gia Cát Nguyệt tựa người lên lưng ghế, cẩn thận sắp xếp ngôn từ và hành động, rõ ràng từng câu một, vô cùng kỹ lưỡng, sau đó lại vạch ra đủ loại tình huống đối phương trả lời thế nào và mình sẽ đối đáp ra sao. Tóm lại, mục tiêu chính là từng chút một chuyển đề tài, tạo không khí ám muội, tuyệt đối nắm lấy quyền chủ động vào tay, sau đó không dấu vết để mọi chuyện diễn ra một cách tự nhiên.

Ổn rồi, không còn vấn đề gì nữa.

Gia Cát Nguyệt đặt chén trà xuống bàn rồi đứng dậy, chẳng ngờ vừa đến cửa thì cửa phòng chợt bị đẩy ra.

Xem thêm: Make Up Là Gì ? Các Nghĩa Của Make Up Các Nghĩa Của Make Up

Sở Kiều đứng trước cửa phòng, vẫn mặc bộ y phục trắng ngà lúc nãy. Ánh đèn ấm áp vào hành lang phản chiếu lên khuôn mặt nhỏ bé khiến mặt nàng như bừng sáng.

Trong tay cầm một cái bát còn bốc khói, nàng ngẩng mặt lên, dùng ánh mắt trắng đen rõ ràng nhìn hắn từ trên xuống dưới một lượt, hơi nhíu mày tỏ vẻ hơi ngạc nhiên, hỏi: "Nửa đêm rồi mà chàng còn ăn mặc như vậy, định đi đâu thế?"

Gia Cát Nguyệt hơi sững sờ, tình huống này hình như nằm ngoài dự tính của hắn.

Có điều năng lực ứng biến của Gia Cát thiếu gia vốn không tệ, lập tức nghiêm nghị đáp: "Ban ngày ngủ nhiều nên giờ không ngủ được, muốn ra ngoài đi dạo một lát."

"Càng gần phương bắc thì thời tiết càng lúc càng lạnh, ban đêm gió lớn, chàng lại ăn mặc mỏng rớt như vậy, chớ nên đi ltinh tinh thì hơn." Sở Kiều đi thẳng vào trong phòng, để cái bát xuống trên bàn rồi nói: "Lúc nãy thấy chàng ăn không được bao nhiêu, ta sở hữu ít đồ ăn khuya để chàng lót dạ này."

Gia Cát Nguyệt đi đến, nhìn thấy là một bát cháo trắng rất bình thường thì liếc nàng một cái, "Chỉ có vậy?"

Sở Kiều trừng mắt nhìn hắn, "Có ăn là may rồi, còn kén chọn cái gì." Dứt lời thì đi đến vỗ vỗ đầu hắn như đang dỗ dành cún con, vô cùng chân thành nói: "Ăn hoàn thành thì nghỉ ngơi sớm đi, đừng đi lộn xộn nữa." Nói xong liền chuyển phiên người rời đi.

Gia Cát Nguyệt ngẩn người. Chuyện quái gì thế này? Kế hoạch bị đảo lộn, bé mồi đã tự mình đến cửa mà hắn lại để nàng ung dung đi mất sao?

Còn ăn uống gì nữa chứ?

Hắn đứng dậy ra khỏi phòng.

Vốn phải bịt giấu hành tung nên lần này bọn họ chọn thuyền cũng không quá lớn, hành lang hẹp chỉ đủ đến một người đi lại. Ánh đèn trên hành lang lúc mờ lúc tỏ, trường sam xanh nhạt thêu hoa văn tường vân bắt ánh sáng ấm áp khiến vóc dáng cao ráo của Gia Cát Nguyệt càng thêm tuấn tú xuất trần.